. Hảo còn nhờ rất nhiều khoảng thời gian trung học, mà nhớ ... chi tiết nữa. Cô Hương còn hay đoc hai khổ thơ rất "xịn" của Lưu Trọng Lư và Nguyễn Bính, Hảo còn nhớ không ? Đọc lại (hay "gặp" lại) một quyển sách hay một bài thơ hay cũng tuyệt như là "hội ngộ" vậy !
. Nhân nói đến sách, thơ... , T. có đọc một đoạn viết khá thú vị trong Sống Đẹp của tác giả Lâm Ngữ Đường. Trích đăng mời các bạn cùng xem .
"NGHỆ THUẬT ĐỌC SÁCH"
. Thú đọc sách thời nào cũng được coi là một trong những cái thú tao nhã của đời sống văn minh; những người ít được đọc sách vẫn thường kính trọng và thèm cái thú đó. Điều đó dễ hiểu. Một người không có thói quen đọc sách bị giam hãm trong một thế giới chật hẹp về không gian và thời gian; suốt đời quanh quẩn trong cái vòng thường lệ, chỉ tiếp xúc trò chuyện với vài người quen, chỉ trông thấy những việc xảy ra ở chung quanh, không thoát khỏi cái ngục đó. Nhưng cầm một cuốn sách trên tay là tức thì người đó được sống trong một thế giới khác hẳn; nếu đó là một cuốn sách hay thì như người đó được một người giỏi đàm thoại kể chuyện cho nghe, dẫn dắt vào một thế giới khác, một thời đại khác. Một cổ thư làm cho ta thông cảm với cổ nhân và khi đọc ta tưởng tượng tác giả ra sao, vào hạng người nào. Mạnh Tử và Tư Mã Thiên - đại sử gia Trung hoa - đều đã diễn đạt ý đó. Mỗi ngày được sống hai giờ trong một thế giới khác, quên đi những phiền toái trong đời, hạnh phúc đó, người nào bị giam hãm trong cái ngục hình hài mà không thèm khát ? Xét kết quả về tâm lý thì đọc sách quả như du lịch.
. Hơn vây nữa, người đọc sách còn được dẫn dắt vào thế giới suy tư. Dù là một cuốn chỉ tả sự thực, thì đọc sách với đích thân nhìn thấy hoặc sống trong cảnh cũng có chổ khác nhau vì người đọc thành một khách bàng quan, thoát ra ngoài cảnh. Vậy sách hay là sách dắt ta vào cái cảnh giới trầm tư, chứ không phải chỉ tả sự thực mà thôi.
. Theo tôi, bàn về mục đích đọc sách thì không ai bằng Hoàng Sơn Cốc, một thi hữu của Tô Đông Pha (đời Tống). Hoàng viết :"Ba ngày mà không đọc sách thì thấy ngôn ngữ vô vị, diện mục đáng ghét". Ông muốn nói rằng mục đích duy nhất của sự đọc sách là làm cho người ta có phong vận, phong vị. Không nên đọc sách để "trang sức tinh thần" vì nghĩ đến việc trau dồi trí tuệ là mất thú đọc sách rồi. Có người tự nhủ: "Mình phải đọc Shakespeare, Sophocle và trọn bộ năm cuốn của bác sĩ Eliot để trở thành nhà trí thức".Tôi tin chắc rằng những người đó không khi nào trở thành nhà trí thức. Một ngày kia họ sẽ tự bắc buộc phải đọc kịch Hamlet (của Shakespeare) để được cái lợi duy nhất là "đã đọc" Hamlet; nhưng người đó sẽ phải bỏ dở mà coi nó như ác mộng. Đọc sách mà có cảm tưởng bắt buộc thì là không hiểu gì về nghệ thuật đọc sách cả.
. Vậy chỉ có mỗi một cách chân chính để đọc sách là như Hoàng Sơn Cốc đã nói, đọc để cho diện mục thêm khả ái, ngôn ngữ thêm ý vị. Nói diện mục khả ái, không phải là nét mặt đẹp đẽ đâu. Hoàng Sơn Cốc bảo "diện mục đáng ghét" không phải là nét mặt xấu xí. Có những bộ mặt xấu xí mà cực kỳ dễ thương, và có những bộ mặt đẹp đẽ mà rất vô duyên, khả ố. Trong số các tác giả phương Tây mà tôi được xem hình, thì tôi cho nét mặt của G.K. Chersterton đẹp nhất. Bộ râu, cặp kính, cặp lông mày và những nét nhăn chỗ lông mày giao nhau, tất cả những
nét đó hoà hợp với nhau một cách kỳ quái mà dễ thương ! Ta có cảm tưởng biết bao ý nghĩ xô đẩy nhau sau vừng trán đó và chỉ chực phát ra ở cặp mắt sâu sắc hóm hỉnh đó. Một bộ mặt như vậy là một bộ mặt đẹp theo Hoàng Sơn Cốc, bộ mặt đẹp không vì môi son má phấn mà đẹp vì sinh lực của tư tưởng. Còn như ý vị của ngôn ngữ thì tuỳ cách ta đọc sách. Nếu đọc sách ta thấy có ý vị thì ngôn ngữ của ta cũng có ý vị mà tác phẩm của ta cũng không thể không có ý vị.
. Cho nên tôi cho ý vị và sở thích là cần nhất cho sự đọc sách. Sở thích tất nhiên là tuỳ người, ta lựa chọn sách cũng như lựa chọn ăn. Cách ăn uống hợp vệ sinh nhất vẫn là thích cái gì ăn cái đó vì như vậy dễ tiêu hoá. Đọc sách cũng vậy. Một cuốn sách thích hợp với người này mà không thích hợp với người khác thì cũng như món thịt người này cho là bổ nhưng người khác cho là độc. Môt giáo sư đừng nên bắt học trò đọc những sách mà mình thích, cha mẹ cũng đừng mong con cái có sở thích giống mình. Viên Trung Lang đã nói “Sách nào không thích thì cho qua, để cho người khác đọc”.
. Vậy không có sách nào là nhất định phải đọc cả. Hứng thú tinh thần phát triển cũng như thân cây hoặc lưu động cũng như dòng nước. Còn nhựa thì cây còn lớn, còn nước thì suối còn chảy. Khi nước gặp một tảng đá thì nó chảy vòng quanh; khi nó gặp một thung lũng tươi tốt
thì nó chậm lại, uốn khúc; khi nó gặp một hồ sâu trên núi thì nó ngừng lại một thời gian; gặp thác thì nó cuồn cuộn đổ xuống. Không mệt nhọc, không có mục đích nhất định, mà một ngày kia thế nào nó cũng tới biển. Không có sách nào mà mọi người đều phải đọc, chỉ có những cuốn sách mà một người nào đó phải đọc vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó, trong những trường hợp nào đó, vào cái tuổi nào đó. Tôi tin rằng, đọc sách cũng như hôn nhân, có duyên tiền định. Dù cho rằng có những cuốn sách mà ai cũng phải đọc như Thánh Kinh ( văn học Trung Quốc) chẳng hạn thì cũng chỉ nên đọc vào một tuổi nào đó thôi. Khi tư tưởng và kinh nghiệm chưa già giặn thì một tuyệt tác chỉ để lại cho ta một vị chát đắng. Khổng Tử bảo năm mươi tuổi có thể đọc Kinh Dịch, nghĩa là mới bốn mươi lăm tuổi thì chưa nên đọc. Cái ý vị cực kỳ bình đạm, cái trí tuệ sâu sắc của ông, chúng ta không thể nào lĩnh hội nổi nếu chúng ta chưa già giặn.
. Vậy việc đọc sách có hai phương diện : tác giả và độc giả. Cái lợi ích của sách do sự cống hiến của tác giả mà cũng do kinh nghiệm của độc giả nữa. Tôi cho rằng tìm được tác giả mình thích là sự tình quan trọng nhất trong sự phát triển tinh thần của ta. Trên đời có sự đồng thanh, đồng khí, và ta có thể cố tìm trong các tác giả cổ kim một tâm hồn giống với ta. Đọc sách mà theo cách đó thì mới thực là có lợi. Ta phải độc lập tìm kiếm lấy bậc thầy của mình. . Ta không nên khuyên người khác thích tác giả này hay thích tác giả khác. Nên để bản năng của họ lựa chọn. Nhiều văn sĩ sống cách nhau mấy thế kỹ mà lối tư tưởng cảm xúc y như nhau, đến nỗi người sau đọc người trước tưởng như tìm thấy
hình ảnh của mình trên trang sách. Gặp trường hợp như vậy, người Trung Hoa bảo rằng như có sự chuyển kiếp, chẳng hạn Tô Đông Pha là hậu thân của Trang Tử hoặc Đào Minh Uyên… . Người đàn ông nào cũng thấy tình nhân của mình mười phân vẹn mười; người đ5c sách cũng vậy, tác giả nào mình thích thì luôn luôn không có chỗ chê : từ bút pháp đến tâm trạng, thị hiếu , kiến giải, cách suy nghĩ đều hoàn toàn cả. Có sự đồng thanh , đồng khí nên hễ thấy tác phẩm của tác giả đó là đọc nghiến ngấu cho bằng hết, như bị bỏ bùa. Thời gian sau bùa bả như tan rồi, bắt đầu thấy chán và kiếm những tác giả khác. Cũng có nhiều độc giả không bao giờ yêu tha thiết một tác giả nào cả, cũng như có những trai gái chỉ ve vãn nhau mà không thể thắm thiết với nhau được – có thể đọc mọi tác giả nhưng rút cuộc vô sở đắc.
. Có quan niệm như trên thì không thể coi đọc sách là một bổn phận hoặc một sự bó buộc được. Có một đại học giả nọ cần khổ đọc sách và ban đêm đương đọc sách mà buồn ngủ thì lấy dùi đâm vào vế. Môt nhà khác bảo nữ tì đánh thức mình mỗi khi ngủ thiếp. Thật vô nghĩa. Sách hay mở trước mặt, một tác giả hiền minh trò chuyện với mình mà mình lại buồn ngủ thì đi ngủ phắt đi có hơn không ? Những người đọc sách mà thành công ít nhiều tất không dùng cái p.pháp nghiên cứu “khổ độc” đó. Họ yêu sách nên đọc sách, không thể làm khác được, thế thôi.
. Ta nên đọc sách lúc nào, chỗ nào.? Không có gì nhất định cả. Hễ thích đọc thì ở đâu đọc cũng được. Tăng Quốc Phiên, trong một bức thư gửi cho người em muốn lên kinh sư kiếm một trường tốt nhất để học, khuyên em như vầy :
“ Nếu có chí muốn tự lập thì có thể đọc sách (học) ở một trường thôn quê ;ngay ở trong sa mạc; hoặc giữa phố xá đông đúc, ngay trong lúc nuôi heo, đốn củi cũng đọc sách được. Còn như không có chí tự lập thì chẳng những ở trường học thôn quê mà ngay cả ở trong nhà vắng vẽ, ở cõi thần tiên cũng không đọc sách được.”
. Người không muốn đọc sách thì kiếm cớ : cho là phòng lạnh quá, ánh sáng chói quá, bàn khó ngồi quá , không đọc sách được. Và suốt năm không có mùa nào cho họ đọc sách cả: mùa xuân thì đẹp quá không nên đọc sách, mùa hè thì nóng quá chỉ nên ngủ, thu buồn quá, đông lạnh quá…
. Vậy nghệ thuật đọc sách ra sao ? Giản dị lắm : cứ mở sách ra lúc nào thấy muốn đọc. Lấy tập Ly tao cua Khuất Nguyên hay thơ của Omar Khayyam rồi ra ngôi bờ sông. Mây trên trời mà đẹp ư ? Thì gấp sách lại, ngắm mây một lúc đã. Có một cối thuốc, một chén trà thì càng thú. Hoặc một đêm tuyết rơi, ngồi bên lò sưởi ấm, ấm nước sôi trên lò, kiếm một gói thuốc và mươi, mười hai cuốn sách, lậtqua xem cuốn nào thích thì đọc. Kim Thánh Thán cho rằng một đêm tuyết rơi, khoá kỹ cửa lại, đọc cấm thư thì không còn gì thú bằng.
---------