@ Sư ...
.Hi hi ! Chủ quán tui mới "giả bộ" "ngộ"chút xíu là gặp sư "thứ thiệt" liền : "dụ khị" chủ quán tui "buông" ... vài lượng quý kim - giá thị trường bữa nay cỡ ... 28, 29 chứ hổng phải ít - sư này hổng phải "hổ mang" thì chắc cũng là "cạp nia" hay "mai gầm" chứ chẳng vừa. Í ẹ
. Sư cho bá tánh tui góp chút "lời", chứ tui buôn thơ, tiền bạc coi như là "người đâu của đó", hổng có "thử" bỏ vô túi "kẻ nào" được đâu.
. Hiểu chữ
buông sao cho phù hợp nhỉ ?
. Cũng phải qua những thời đoạn "nắm, bắt, níu giữ..." mệt nhoài , hao tâm tổn trí..., mới thấm, mới ngộ được đúng đắn chữ
"buông" . Cuộc đời con người cũng như cây trái, phải qua từng giai đoạn, đủ chu kỳ, hấp thu đủ "tinh hoa trời đất", rồi chín dần, chín dần... thứ cây trái ấy khi thưởng thức mới ngon, vì nó qua một "đời" phù hợp tự nhiên để ... chín !
Nói cụ thể, theo suy nghĩ của mình, còn trẻ mà đã "đòi" buông thì e không ổn, vì với các bạn trẻ : nói về thực tế, đây là thời đoạn phải dấn thân vào đời sống thực để gầy dựng nghề nghiệp ổn định, để mưu sinh, để tạo lập gia đình - lúc này mà không "nắm" thì lấy gì mà
"buông" ?, còn nói về lý thuyết, đây là giai đoạn phải tiếp cận đời sống thực, đối mặt với đố kỵ, ghen ghét, mưu mô, bất công, nghịch lý... để học cách giải quyết các vấn đề của bản thân, hình thành nhân cách (đương nhiên tốt, xấu còn tuỳ vào nhận thức riêng của mỗi cá nhân ), để làm đủ trách nhiệm của mình với bản thân (nuôi được mình), với gia đình ( phụng dưỡng được cha mẹ, nuôi nấng được con cái), với xã hội (làm "đúng" cái "kiếp" người )... , để rồi mới đến cái lúc nhìn nhận lại tất cả những điều ta đang nắm, giữ, rồi cũng hiểu luôn cái chữ
buông, rồi mới mong làm được việc
buông. Nhà Phật nói chữ "buông" , chứ không nói "buông xuôi". Như con rối dây, các sợi dây căng quá thì con rối cứng đơ, không hoạt động được, buông bớt đúng từng loại dây, thì con rối trở nên linh hoạt, đạt yêu cầu, còn buông hết dây, ... coi như ... !!!. Chữ buông của nhà Phật không phải là buông của yếm thế, buông của trốn tránh, mà là cái buông của người "tỉnh thức" , hiểu sâu sắc việc mình phải làm, đang làm, biết rõ ràng về ích lợi mà chữ "buông" mang lại.
. Tới đây, chủ quán tui thấy mình cũng tới thời đoạn ... buông được rồi. Teen nhân bốn rồi mà hổng chịu buông, sợ rồi hổng còn gì để "nắm". Ý, có cái quán thơ đang làm ăn kha khá , để tui về "canh", kẻo không có người vào làm vài bài thơ đen thủi đen thui, chắc phải "buông" thiệt đó !!!